Ba tiêu chí đánh giá mức độ "giàu có":

  1. GDP bình quân đầu người theo tỷ giá hối đoái thị trường – thước đo phổ biến nhưng không tính đến chênh lệch chi phí sinh hoạt giữa các quốc gia.

  2. GDP bình quân đầu người theo ngang giá sức mua (PPP) – điều chỉnh theo giá nội địa, phản ánh sát hơn mức sống.

  3. Thu nhập hiệu chỉnh theo giá cả và thời gian làm việc – tiêu chí toàn diện nhất, tính cả chi phí sinh hoạt và số giờ lao động, để đánh giá mức sống thực tế.

Kết quả xếp hạng:

  • Thụy Sĩ dẫn đầu thế giới xét theo GDP bình quân đầu người, đạt hơn 100.000 USD/năm, theo sau là Singapore (90.700 USD)Na Uy (86.800 USD).

  • Tuy nhiên, Thụy Sĩ cũng có chi phí sinh hoạt rất cao, khiến sức mua thực tế không vượt trội. Khi điều chỉnh theo giá trong nước, Singapore vượt lên đứng đầu.

  • Xét theo thu nhập hiệu chỉnh theo giá cả và thời gian làm việc, Na Uy vươn lên vị trí số 1, tiếp theo là QatarĐan Mạch.

Trong cả ba bảng xếp hạng, Hoa Kỳ chỉ đứng ở vị trí thứ:

  • 4 theo GDP đầu người,

  • 7 theo PPP,

  • 6 khi điều chỉnh theo giá cả và thời gian làm việc.

Anh Quốc xếp thấp hơn nhiều: lần lượt đứng thứ 19, 27, và 25 theo ba tiêu chí nêu trên.

Một điểm thú vị từ dữ liệu của Economist là những quốc gia có tỷ lệ nữ tham gia lao động thấp như Ả Rập Xê ÚtThổ Nhĩ Kỳ lại có thứ hạng cao hơn khi xét thu nhập trên giờ. Nguyên nhân là do tổng thu nhập quốc gia được chia cho một lực lượng lao động nhỏ hơn, khiến thu nhập bình quân theo giờ cao hơn so với thực tế phổ quát.

Kết luận từ bảng xếp hạng của Economist cho thấy: mức sống thực sự không chỉ phản ánh qua con số GDP, mà còn phụ thuộc vào cách phân bổ thời gian, chi phí sinh hoạt và chất lượng cuộc sống – những yếu tố có thể biến một quốc gia nhỏ như Singapore hay Na Uy trở thành những nơi “giàu có” nhất thế giới.

AK