Tôi ký hợp đồng và đều đặn đóng phí suốt 4 năm, tổng cộng khoảng 100 triệu đồng. Ban đầu, tôi rất yên tâm, nghĩ rằng mình đang “đầu tư cho tuổi 50”. Nhưng càng về sau, thu nhập không tăng trong khi chi phí cuộc sống ngày một lớn, tôi bắt đầu thấy khoản “tích lũy” này chỉ như một chi tiêu cố định – chứ không phải hình thức đầu tư sinh lời như mình từng nghĩ.
Khi muốn dừng hợp đồng, nhân viên thông báo tôi chỉ có thể rút hơn 24 triệu đồng, do bị trừ phí chấm dứt sớm và các chi phí quản lý. Tôi sững sờ – số tiền đó chưa đủ mua hai chỉ vàng. Tệ hơn, nếu không rút, hợp đồng vẫn tiếp tục “hao dần” mỗi năm vì phí quản lý.
Chỉ đến lúc ấy, tôi mới hiểu: bảo hiểm nhân thọ không phải là kênh đầu tư sinh lời, mà là sản phẩm bảo vệ tài chính trước rủi ro. Những năm đầu, phần lớn phí đóng được dùng cho quyền lợi bảo hiểm và chi phí hợp đồng; giá trị hoàn lại chỉ tăng đáng kể nếu duy trì dài hạn.
Giờ đây, tôi không trách bảo hiểm – mà trách mình đã hiểu sai bản chất. Nếu quay lại, tôi vẫn sẽ tham gia, nhưng với mục tiêu đúng đắn: mua sự an tâm, không mua lợi nhuận.
Bài học tôi rút ra sau 4 năm:
“Bảo hiểm không sai – sai là ở chỗ ta kỳ vọng nó sinh lời như đầu tư. Hãy hiểu rõ giá trị thật trước khi gửi gắm niềm tin và tiền bạc.”
PK