Mới đây, tại chương trình Quán lạ thành quen, nghệ sĩ ưu tú Kim Tử Long đã chia sẻ về cơ duyên và những khó khăn của mình khi kinh doanh nhà hàng.
Quyết định mở nhà hàng vì được giảm giá mặt bằng từ 120 triệu còn 90 triệu một tháng
Nhiều người hỏi tôi vì sao lại đi kinh doanh nhà hàng. Tôi nghĩ, cái gì cũng có cơ duyên của nó. Nhưng ngoài cơ duyên ra, cần phải có sự đam mê, thích thú trong đó, chứ không phải thấy người ta mở mình cũng mở.
Tôi vốn thích nấu ăn từ nhỏ. Chỉ cần ăn một miếng là tôi biết trong đó có những nguyên liệu gì, chế biến như thế nào. Tuy nhiên, tôi chỉ thích để đó, rồi lớn lên theo đuổi nghiệp hát.
Một ngày nọ, tôi đi chơi với một người bạn làm cò đất. Người bạn này đột nhiên hỏi tôi rằng, ngoài nghề hát ra, tôi còn làm nghề gì khác nữa không. Thấy tôi bảo chỉ biết đi hát, người đó mới khuyên tôi làm thêm một nghề tay trái để sau này không đi hát được nữa còn có cái mà kiếm sống.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bảo anh ta, nếu có làm nghề khác, tôi chỉ thích mở nhà hàng để được nấu ăn.
Bẵng đi chừng một tháng sau, người bạn đó gọi điện cho tôi nói có một mặt bằng rất rộng, giá lại phải chăng, muốn giới thiệu cho tôi thuê làm nhà hàng.
Tôi tò mò nên tới gặp thử chủ mặt bằng. Ông ấy nói rất quý tôi nên muốn cho tôi thuê lại với giá 90 triệu một tháng, trong khi người khác phải 120 triệu. Tôi thích quá nên quyết thuê ngay mà trong đầu chưa hề nghĩ ra phải làm gì với nó. Tôi liều lắm.
6 tháng đầu mở nhà hàng, tôi không lãi được đồng nào, tới tháng thứ 7 thì ế khủng khiếp
Thuê xong, tôi mất ba ngày nằm không để suy nghĩ xem nên mở cái gì. Tôi định mở quán cơm, nhưng nghĩ bình dân quá nên thôi. Thế rồi, tôi nhớ ra vợ con mình rất thích ăn đồ nướng nên quyết định mở buffet lẩu nướng, không ai ăn thì gia đình tôi ăn.
Lúc tôi thông báo, vợ tôi là Trinh Trinh ngạc nhiên vô cùng, còn can ngăn, bảo tôi biết gì mà đòi mở nhà hàng nướng. Nhưng tôi mặc kệ, tự tìm hiểu thông tin trên Google và một tay dựng lên nhà hàng cho mình.
Trong kinh doanh, bài toán khó nhất là sử dụng nhân sự. Nhân sự của tôi 10 phần thì đến 5 phần là người trong gia đình, gồm anh hai, em út, cháu chắt, bà con dưới quê… Tất cả đều làm cho tôi hết.
Gia đình tôi khi ấy chẳng ai đi làm. Anh tôi lớn tuổi rồi không làm được gì. Chị dâu, em út nhà tôi cũng không làm ăn ra tấm ra món, đời sống bấp bênh. Điều này khiến tôi nảy sinh ý định mở một cái gì đó cho gia đình mình cùng làm.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định để tất cả anh em, cô dì, chú bác trong nhà cùng về làm.
Tôi có hai con gái lớn với vợ trước. Chúng giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc kinh doanh. Chẳng hạn, tôi có cái đầu khá cổ hủ, làm gì cũng phải an toàn, còn con tôi lại trẻ trung, suy nghĩ hiện tại.
Nhờ đó, chúng sẽ góp ý cho tôi nên làm như thế nào để hấp dẫn giới trẻ tới ăn. Cha con tôi phải ngồi tranh luận, cãi vã với nhau nhiều lần mới ra được vấn đề. Tôi thích một kiểu còn con gái tôi lại đòi phải làm kiểu khác cho phù hợp giới trẻ. Cuối cùng, cha con tôi cùng thống nhất để đưa ra phương án cho cả hai.
Bài toán khó tiếp theo của tôi là tìm đầu bếp. Tôi không rành việc làm bếp nhà hàng, mà nếu không có bếp giỏi là tôi chết. Suy nghĩ một lúc, tôi lên Facebook đăng tuyển đầu bếp. Ai muốn ứng tuyển phải đến nhà nấu cho tôi ăn.
Tôi tuyển tất cả 8 đầu bếp. Cả 8 người này đều đến nhà tôi làm món ăn, dọn la liệt trên bàn. Tôi nếm hết chỗ đồ ăn đó nhưng không đồng ý ai hết, trả tiền rồi cho họ đi về.
Tới người thứ 9, tôi mới ngưng lại và đồng ý cho người này làm đầu bếp nhà hàng.
Suốt 6 tháng đầu mở nhà hàng, tôi không lãi được đồng nào, chỉ đủ trả tiền mặt bằng, nhân viên, không lỗ là may lắm rồi. Tới tháng thứ 7 nhà hàng ế khủng khiếp, còn lại có 5 phần khách. Tôi hoang mang lắm, không hiểu vì sao lại thế.
Lúc đó, có một thầy chùa tới bảo tôi nên dời cửa ra vào ra chỗ khác vì ngay trước cửa có một ống cống, làm ảnh hưởng phong thủy. Ban đầu tôi không tin, nhưng hai tuần sau tôi làm lại quán nên dời luôn cửa ra chỗ khác.
Từ khi đó, khách nườm nượp vào. Chỉ trong một năm, tôi lấy lại vốn và có lãi tới tận bây giờ.
Theo Pháp luật và Bạn đọc