Mới đây, tại chương trình Bài hát đầu tiên, ca sĩ Ngọc Sơn đã chia sẻ đôi điều về sự nghiệp của mình.

Được biết, Ngọc Sơn vốn nổi tiếng với cách chào khán giả độc đáo của mình. Về cách chào này, anh giải thích:

"Mọi người hay thắc mắc vì sao tôi hay gọi khán giả là đại gia đình, còn mình là tấm thân nhỏ bé. Đơn giản vì tôi coi khán giả là gia đình mình. Khi lên sân khấu, được đại gia đình yêu mến, tôi cảm thấy tấm thân mình rất nhỏ bé.

Chính những tình cảm yêu thương đó là sức mạnh vô hình tiếp sức cho tôi đứng vững, bơm một nguồn nhiệt huyết giúp trái tim tôi đập mạnh hơn. Tôi yêu đại gia đình của mình lắm. Bởi vậy, dù có được tôn vinh cỡ nào chăng nữa thì tôi vẫn là tấm thân nhỏ bé trước đại gia đình".

Ngọc Sơn cũng là người tiên phong, đi đầu trong nhiều lĩnh vực âm nhạc. Anh chia sẻ:

"Từ năm 1987, tôi đã đi hát và sáng tác những ca khúc nổi tiếng như Lòng mẹ, Giận hờn, Giấc mơ buồn… Những bài hát trữ tình đó làm mưa làm gió, có mặt ở mọi ngõ ngách.

Tới năm 1989, tôi chuyển sang đọc rap, hát nhạc sôi động. Tôi đọc rap theo kiểu ngẫu hứng. Rap vốn là tiếng nước ngoài, đưa sang tiếng Việt để đọc thời đó khiến người ta ngạc nhiên lắm.

Không những vậy, tôi phải tập nhảy kiểu Michael Jackson, luyện gối các kiểu. Tôi tập nhảy đến phát khóc, luyện tập khổ cực lắm. Tôi cũng may mắn được cha mẹ cho sức khỏe tốt, xương khớp chắc nên mới nhảy được những điệu đó.

Thời đó ở Việt Nam chỉ nghe trữ tình, nhưng tôi lại nghe nhạc nước ngoài nhiều, đặc biệt nhạc Michael Jackson. Tôi không có tivi, phải đi xem lén rồi nhớ được một số hình ảnh vào đầu.

Tiếp đó, tôi nghe nhạc rap nước ngoài và thấy hay quá nên mới nghiên cứu cách phát âm, ngữ điệu của họ rồi học theo. Tôi học rất nhiều ngoại ngữ khác nhau và tự hỏi tại sao không thử khai thác nhạc rap trong tiếng Việt. Thế là tôi đưa rap tình cảm vào tiếng Việt.

Tôi có một khát khao là để thế giới biết đến người Việt Nam mình nên cứ học mãi, lúc nào cũng học. Tôi càng học, kiến thức lại càng nở ra và tiếp thu mãi không hết.

Thời điểm ấy, tôi muốn đưa nhạc rap phát triển tại Việt Nam nên đã cho nó vào trong chính nhạc sến.

Chính vì là người đầu tiên nên tôi gặp phải nhiều khó khăn. Lúc đó, tôi bị các bầu show mắng rất nhiều.

Họ bảo tôi, dòng nhạc sến đang ăn khách mà không hát, tự nhiên đi nhảy lung tung, nhìn giống con khỉ. Người ta chê tôi, khuyên tôi đừng làm vậy. Họ bảo tôi phải nhìn vào các anh chị lớn đi trước, các tượng đài Bolero để học hỏi.

Rồi người ta so sánh, nói rằng các nghệ sĩ đi trước toàn mặc vest, mặc đồ chỉn chu lên hát, còn tôi lại nhảy múa loạn xạ. Có một người chị trong nghề còn bảo tôi: "Trời ơi, mày làm cái gì kì vậy Sơn".

Mọi người phản đối vì thần tượng trong họ sụp đổ, đang hát nhạc trữ tình lại chuyển sang dòng nhạc nổi loạn, kì cục.

Tôi biết vậy nên nói luôn rằng, không có gì là không đẹp hết, vấn đề là mình có làm cho nó đẹp hay không thôi.

Từ đó, tôi tự luyện từng bước nhảy, khai thác từng động tác, nhảy bằng từng cọng tóc, thớ thịt để thể hiện ngôn ngữ cơ thể. Đầu tiên, tôi nhảy rất mệt, nhưng giờ quen rồi, càng nhảy lại càng sung.

Để thành công được như ngày hôm nay, tôi phải biết thích nghi, ăn theo thời, ở theo thời. Nhiều người cứ nói hát đám cưới hạ thấp ca sĩ và tôi không nên làm vậy vì đã có danh tiếng. Nhưng tôi vẫn đi hát đám cưới đều và hãnh diện vì điều đó.

Tôi đi hát thính phòng vẫn thể hiện được những ca khúc như Em ơi Hà Nội phố, Thuyền và biển… rồi trộn lẫn cả nhạc nước ngoài. Đến khi ra một không gian sự kiện sôi động, tôi lại nhảy tưng tưng để kích động mọi người vui lên, hoạt náo được công chúng.

Từ khi đi hát, tôi đã xác định mình phải hát được tất cả các loại nhạc để phù hợp với từng hoàn cảnh, sân khấu.

Tất nhiên, khi nhảy nhót như vậy, tôi nhận phải không ít gạch đá dư luận. Nhiều người chỉ thích tôi hát tình ca. Nhưng lâu dần khán giả cũng quen. Với lại, tôi không làm gì quá lố.

Tôi cảm ơn tất cả khán giả vì đã mang nặng ơn nghĩa, kiếp này trả không nổi thì qua kiếp sau trả. Dù ai đúng ai sai, ai chửi mắng, trách móc gì tôi vẫn cảm ơn. Cuộc đời nó phải như vậy, nhờ sự va chạm mà tôi mới lớn lên".

Theo Pháp luật và Bạn đọc